Vĩnh Long Có Grap Không

Vĩnh Long Có Grap Không

Vĩnh Long là một tỉnh thuộc vùng Đồng bằng sông Cửu Long, Việt Nam. Tỉnh Vĩnh Long nằm trong vùng khí hậu nhiệt đới gió mùa, chia làm 2 mùa rõ rệt là mùa mưa và mùa khô. Xem dự báo thời tiết tỉnh Vĩnh Long giúp bạn nắm rõ được tình hình để chuẩn bị cho những dự định sắp đến.

Vĩnh Long là một tỉnh thuộc vùng Đồng bằng sông Cửu Long, Việt Nam. Tỉnh Vĩnh Long nằm trong vùng khí hậu nhiệt đới gió mùa, chia làm 2 mùa rõ rệt là mùa mưa và mùa khô. Xem dự báo thời tiết tỉnh Vĩnh Long giúp bạn nắm rõ được tình hình để chuẩn bị cho những dự định sắp đến.

Danh sách các đơn vị hành chính tỉnh Vĩnh Long

“Luân lý quyết định xem là liệu chuyện con sắp làm có tốt hay xấu. Hay nói khác đi, luân lý chính là nguyên tắc hay quy luật giúp con phân biệt được đâu là điều thiện từ điều ác, và đâu là sự đúng đắn từ việc sai lầm.”

16 năm trôi qua kể từ khi tôi nhận lời làm Cha Đỡ Đầu Rửa Tội cho cậu Joshua Fry. Khi đó, tôi hãy còn rất trẻ và vừa mới bước vào quân ngũ. Khác với hầu hết mọi Sĩ Quan khác trong Lục Quân Hoa Kỳ, vốn xuất thân từ Trường Võ Bị West Point danh tiếng hay trường Citadel, vân vân…., riêng tôi, tôi bắt đầu đời binh nghiệp bằng việc gia nhập Khóa Huấn Luyện Cơ Bản (Basic Training) với các tân binh (enlisted) rồi sau đó mới chuyển vào Trường Huấn Luyện Sĩ Quan (Officer Candidate School hay OCS). Về sau, tôi mới biết, đa phần các sĩ quan tốt nghiệp OCS thường được các binh sĩ dành cho sự kính trọng và vâng phục nhiều hơn là những sĩ quan tốt nhiệp từ West Point, Citadel, vân vân.. chỉ vì đã dám nếm mùi đau khổ cùng với các tân binh, chứ không phải thuộc hạng giàu sang, học giỏi, hay quyền quý…

Lúc đó, cứ vào mỗi sáng Chúa Nhật, tôi thường hay tìm đến Thánh Lễ như là cách để chia sẽ lại biết bao nổi buồn vương vấn cùng vị Linh Mục Tuyên Úy, và nhất là trút hết nổi niềm đến với Chúa và Mẹ Maria sau một tuần dài huấn luyện mệt nhọc về cả thể xác lẫn tinh thần. Sau vài Chúa Nhật đầu, tự nhiên tôi cảm thấy vui hơn, và bắt đầu tình nguyện làm người đọc Sách Thánh, rồi Giúp Lễ, rồi vào Ca Đoàn, và sau cùng là giúp chuẩn bị phòng họp của Lục Quân sao cho được trang nghiêm và xứng hợp với Nghi Thức của Phụng Vụ (như dọn bàn ghế, dọn bàn thờ, đem sách Thánh và Sách Phúc Âm ra, thắp nến, cắm hoa, vân vân). Khi đó, ngoài cô trợ lý cho Cha Tuyên Úy (người làm việc có lương bổng đàng hoàng) ra, thì còn có một cặp vợ-chồng người Mỹ trắng đó là Ông John và Bà Mary Fry. Ông/Bà này là người thường dân (civilian) và làm việc thiện nguyện. Ba người này, Chúa Nhật nào cũng có mặt rất sớm từ lúc 7h sáng đến gần 1h trưa họ mới ra về. Chúa Nhật có 2 Thánh Lễ lúc 9h và 11h sáng. Nay họ lại có thêm tôi, một người trợ tá đắc lực mới của họ, vốn xuất thân từ hàng binh ngủ. Thời gian qua trôi qua, không biết đến lúc nào, bỗng dưng sau Thánh Lễ Chúa Nhật hôm đó, Cha Tuyên Úy (Đại Tá Michael F) và Ông Bà Fry gọi tôi ở lại và muốn trò chuyện riêng với tôi. Tôi lấy làm bất ngờ và hồi hộp không hiểu mình có làm gì sai trái không. Khi vào phòng Cha Tuyên Úy, tôi mới biết lý do là Ông/Bà Fry muốn mời tôi làm Cha Đỡ Đầu Rửa Tội cho bé Joshua Fry mà họ vừa mới nhận làm con nuôi, vì Ông/Bà Fry hiếm muộn. Lúc đó, trong đầu tôi bổng nảy lên một câu hỏi: tại sao lại chọn tôi – một người Á Châu xấu xí và kém tài? Tôi đâu có ở đây mãi đâu vì sau Khóa Huấn Luyện Cơ Bản, tôi sẽ được chuyển đến Fort Huchuca (Trung Tâm Huấn Luyện chuyên Ngành Tình Báo của Lục Quân Hoa Kỳ) thuộc tiểu bang Arizona rồi, rồi sau đó, tôi có biết được cuộc đời và phận số của tôi sẽ trôi dạt tới nơi đâu, nếu không muốn nói là liệu tôi có còn sống hay không nếu như tôi phải tham chiến, vân vân…., biết bao nhiêu câu hỏi cứ bùng lên….

Chưa kịp trả lời, Cha Tuyên Úy bèn ghi vào sổ ngày bé Joshua sẽ được rửa tội, đề tên tôi vào sổ, và trao cho tôi tờ giấy nói về Vai Trò của Người Làm Cha/Mẹ Đở Đầu (The Role of Godparents), tôi đọc thoáng qua bèn toát mồ hôi, rồi sợ hãi đến run người khi lật sang trang giấy thứ nhì, là trang nói về phần Giáo Luật (Book IV, Part I: Sacraments, Chapter IV: Sponsors) có liên quan tới Người Đỡ Đầu, đặc biệt là các Điều Luật 873 và 874. Tôi thầm trách mình: tại sao phải bị dính liếu vào chuyện đó, và liệu mình có làm được điều gì cho đứa trẻ gốc Mỹ trắng đó không? Trời ơi, cuộc đời sao mà khổ thế??? Dường như đọc được tâm trạng bối rối của tôi, Ông/Bà Fry liền mĩm cười và giải thích lý do tại sao họ chọn tôi. Đại khái là Ông/Bà thấy tôi sốt sắng và hay đăm chiêu cứ mỗi lúc tôi cầu nguyện. Ông/Bà muốn bé Joshua, sau này lớn lên, cũng giống như tôi vậy. Ôi, tôi nghe mà người cứ run lẩy bẩy. Tại sao phải là tôi??? Thôi, ván đã đóng thuyền, nên đành phải chấp nhận, và tự hứa với bản thân mình, sau này sẽ từ chối bất kỳ ai có nhã ý muốn mời mình làm Người Đỡ Đầu.

Tốt nghiệp Khóa Huấn Luyện Cơ Bản, tôi chuyển đến AZ, và cứ như thói quen, tôi lại tình nguyện giúp cho Cha Tuyên Úy Hewitt G. Hai tuần sau, tôi thật bất ngờ khi gặp lại Ông/Bà Fry. Phải chăng đó là duyên phận? Qua chuyện trò, mới hay tin sở của Ông Fry chuyễn ông đến vùng AZ. Thế là tôi có dịp được gần gũi với bé Joshua thường xuyên hơn. Tôi cảm thấy thích bé nhiều hơn. Rồi cuộc đời binh ngũ của tôi trôi qua theo năm tháng, và cứ mỗi năm là tôi tìm cách ghé đến thăm bé Joshua, dẫn bé đi dự Lễ, chỉ vẽ cho bé cách lần hạt Mân Côi, và nhất là tự ý cầu nguyện. Đến lúc, tôi không thể đếm thăm bé được, nhưng Ông/Bà Fry luôn tìm cách email cập nhật tin cho tôi hay về sự lớn khôn của bé Joshua. Riêng tôi, tôi vẫn nhớ bé mỗi ngày, qua lời cầu nguyện của tôi. Khi bé được 12 tuổi là lúc đó tôi có dịp chuyện trò qua Skype với bé hầu như là mỗi tuần. Từ đứa bé, Joshua nay đã trở thành một người thanh niên trẻ. Nói chung, Joshua học rất giỏi, sống có trách nhiệm và đạo đức, chắc có lẽ qua đời sống gương mẫu của Ông/Bà Fry và lòng mộ đạo của họ.

Bỗng dưng tháng qua, cậu gọi điện thoại và hỏi tôi nghĩ thế nào về việc cậu muốn xăm mình? Nghe thoáng qua, tôi liền giựt mình vì câu hỏi quá lạ. Tôi nhớ, hơn một thập niên trước, lúc tôi vào quân ngũ, trước khi được gởi đến trại huấn luyện, tất cả đều phải cởi hết quần/áo ra cho các giám thị viên y tế của Lục Quân (Army) khám xét. Nếu trên cở thể của bất kỳ ai, có dấu hiệu xăm mình, dẫu là nhỏ thôi và ở bất kỳ nơi nào trên cở thể, thì ứng viên đó bị loại ngay, và không bao giờ được cho gia nhập vào Quân Đội Hoa Kỳ. Nay tại sao lại có câu hỏi kỳ lạ vậy? Tôi trả lời với Joshua rằng ngày mai tôi sẽ gọi lại và cho biết câu trả lời.

Sau một đêm dài thức trắng nghĩ suy, sang hôm sau, tôi gọi lại cho Joshua. Tôi hỏi: “Vậy ý con là muốn xăm mình hay là vì con bị áp lực của bạn bè?” Cậu trả lời: “Cả hai” Tôi bèn hỏi lại: “Thế con nghĩ như thế nào về chuyện xăm mình? Con có nghĩ đó là chuyện đứng đắn phải làm không? Vì con hỏi ba về chuyện đó, trông có vẽ như con cũng đang đắn đo là liệu chuyện đó có hợp với luân lý không thì phải. Nếu thế thì con suy nghĩ gần đúng rồi đó!” “Thế ba nói đến chuyện luân lý có nghĩa là làm sao?” Joshua hỏi lại.

“Luân lý quyết định xem là liệu chuyện con sắp làm có tốt hay xấu. Hay nói khác đi, luân lý chính là nguyên tắc hay quy luật giúp con phân biệt được đâu là điều thiện từ điều ác, và đâu là sự đúng đắn từ việc sai lầm.”

(Moral determines if the action you are contemplating is good or bad. In other words, morality is the rule or principle that distinguishes good from bad or right from wrong!)

Đến đây Joshua gần như bối rối và sắp nổi giận. Cậu liền hỏi: “Vậy nói tóm lại, chuyện xăm mình, đối với ba là yes hay no?” Tôi bình tĩnh và trở lời Joshua rằng: “Trước hết, cách thức mà con hỏi ba phải nói cho con biết điều gì con nên làm, giống như kiểu con muốn ba đưa ra một quyết định cho con. Suy cho cùng, con hiện nay đâu còn là cậu bé 5 hay 6 tuổi nữa đâu, mà con nay đã 16 tuổi đầu rồi, do đó ba sẽ nói cho con nghe việc ba suy nghĩ về chuyện đó như thế nào, và ba mong chính con phải là người đưa ra quyết định đó.”

(First of all, you are asking me to tell you what to do and in a way to make a decision for you. But since you are not 5 or 6 years old anymore, you are now 16, I am going to tell you what I think about it, and I am going to ask you to make your own decision).

Nghe tới đây, Joshua có vẻ hạ giọng và lấy làm tự hào vì chí ít Joshua được tôi cư xử với cậu như là một người trưởng thành.

Tôi bèn tiếp tục: “Ba muốn nói con điều này, giả sử như con và ba quyết định cùng nhau hùm họp gia tài của chúng ta lại với nhau để mua một chiếc xe Tesla Đời X 75D. Và vì lý do nào đó, chúng ta vẫn chưa dồn đủ, thế là chúng ta phải dành dụm từng đồng xu nhỏ một cho đến khi nào tậu được chiếc xe đời mới đó thì thôi. Cả hai chúng ta đến đại lý xe, bỏ thật nhiều giờ để chọn lựa và cuối cùng, sau khi đắn đo suy nghĩ kỹ càng, chúng ta mua được chiếc Tesla và mang về nhà. Thế rồi sau vài tuần, chúng ta thích thú và ngắm nghía chiếc xe hạng sang đời mới đó, bỗng dưng đến một này nào đó, con thức giậy và nhận thấy rằng ba đã sơn trên xe đó hình ảnh của một con ó đen trên mui xe….”

(Tell me something, suppose you and I decided to put our fortunes together and buy a Telsa Model X 75D. And we do not go half way with this; we use every penny we have to get our dream car. We both go to the dealer, spend many hours shopping around and finally, come back home with a car. Then, for a few weeks, we enjoy our new car and all its perfections …. until, one day, you wake up to find that I had painted the image of a black owl on the hood of the car ….)

Nghe tới đây, Joshua, bên đầu dây điện thoại bên kia, có vẽ như không hài lòng với chuyện sơn đó….ít ra là vậy …

Tôi cứ thế mà nói tiếp: “Lúc đó, con sẽ chạy đến phòng ba, đập cửa thật mạnh và đấm vào mặt ba. Và ba, thú thật với con, sẽ làm điều tương tự như vậy, nếu người sơn hình con ó đen đó chính là con. Giờ con hãy hình dung xem liệu Thiên Chúa sẽ nghĩ sao về việc sau khi Ngài đã trao ban cho con một thân hình tuyệt diệu và hoàn mỹ mà Ngài đã tạo dựng và ‘mua chuộc’ bằng chính cái giá của Sự Chết và Việc Phục Sinh của Ngài—để rồi chúng ta cứ mặc đó mà đi xăm hình hết khắp cơ thể?”

(You would have probably come up to my room, banged on my door and then punched me. And I, quite honestly, would have done the same if you were the one who had painted the image of the black owl on the hood of the car. Now, imagine what God thinks of the fact that after He gave us this wonderful and magnificent body that He made—and ‘bought’ at the price of His death and resurrection—we go and tattoo all over it?)

Joshua khẩn khoản hỏi lại “Vậy đó phải là tội không ba?”

Tôi đáp: “Hãy ngừng chút đã. Nên nhớ rằng Thiên Chúa muốn chúng ta không những phải tránh xa tội lỗi, mà còn phải thật sự biết sống sao cho đẹp ý của Ngài. Chúng ta phải biết sống theo như cách mà Ngài mong muốn. Việc tránh phải xúc phạm đến các lề/quy luật mà Ngài dạy vẫn chưa đủ. Tất cả những gì mà Thiên Chúa tạo dựng nên đều hoàn hảo cả, kể cả thân xác của chúng ta. Và để Ba nói với con điều này rằng là Ngài không có dự định để cho chúng ta dùng chính cơ thể của chúng ta giống như những tấm biểu ngữ. Cơ thể của chúng ta, theo như những gì mà Giáo Hội dạy, là Đền Thờ của Chúa Thánh Thần, khi chúng ta trong trạng thái sạch tội. Giờ ba hỏi con câu này: tại sao con lại muốn xăm hình? Lý do là gì vậy?”

(Now hold on a bit. Keep in mind that God wants us not only to avoid sin, but to actually live in a way that pleases Him. We must live lives as He wishes. Just staying away from breaking rules is not good enough. Everything God makes is perfect, including our bodies. And let me tell you that He did not plan on us using our bodies as some sort of billboard. Our bodies, are, just as the Church teaches us, temples of the Holy Spirit, when we are in the state of grace. Now I have a question for you: why do you want a tattoo? What is the reason?)

Không để cho Joshua mở miệng trả lời, tôi nói tiếp: “Thiên Chúa Tốt Đẹp và Hằng Hữu của chúng ta trao ban cho chúng ta lý trí để chúng ta có thể quyết định được đâu là điều đúng đắn và đâu là điều sai trái. Thế đâu là lý do chính đáng để cho chúng ta xăm hình vào trong cơ thể của chúng ta nếu như đó không phải là áp lực từ những người khác hay áp lực bắt buộc chúng ta phải sống sao cho hợp với nền văn hóa và trào lưu trần tục tội lổi thời nay? Liệu áp lực đó không thôi có phải là lý do chính đáng để ta phải xăm mình hay không?”

(Again, our Eternally Good God gave us reason so we can decide what is right and what is wrong. So what could be the reason for us to tattoo our bodies other than pressure from others or pressure to conform to the culture or the evil secular trends nowadays? Is pressure alone a good reason for us to tattoo our bodies?)

Joshua trả lời thật nhanh: “Không! Dĩ nhiên là không phải vì lý do đó!”

Tiếp lời Joshua, tôi nói: “Khi Thiên Chúa tạo dựng nên chúng ta, Ngài làm điều đó dựa trên Sự Thông Thái Vô Biên của Ngài. Sự Thông Thái và lý trí của Ngài trong việc tạo dựng nên chúng ta hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết hạn hẹp của loài người chúng ta. Cơ thể của chúng ta phải trở nên những tấm gương phản chiếu về nội tâm hay những gì chúng ta có ở bên trong. Vì thế, một người tốt và mẫu mực chắc chắn sẽ chiếu rọi ra điều gì đó về chính người đó, sẽ biết cách hành xử, ăn mặc như thế nào để cho thế giới bên ngoài thấy được những gì mà người đó có ở bên trong. Ngược lại, kẻ xấu thì lúc nào cũng lộ ra sự xấu vì chưng những kẻ tội lổi và những người hiểm độc trước sau gì cũng đều giống nhau cả. Chẳng hạn như, một người phụ nữ xấu xa quyết định kiếm sống bằng việc bán thân cho bất kỳ ai trả cao giá thì làm sao có thể so sánh được với người phụ nữ tiết hạnh vốn quyết định can đảm và cương quyết gìn giữ sự trinh tiết của mình. Gương mặt của hai loại người này giống như ngày và đêm vậy.”

(When God made us. He did it based on His Infinite Wisdom. His Wisdom and reasons for making us go way beyond our little puny understanding. Our bodies should be mirrors of what we have inside. Thus, a good and virtuous person has a certain shine about him and will carry himself and dress in a way that will display to the world what he is inside. On the contrary, the bad always shows off his worse as evil and malicious people eventually look alike. Look, for example, at a bad woman who spends her life as a prostitute selling her body to whomever will pay more in comparision with a woman of virtue who protects her virginity with courage and daring. Their faces will be like night and day.)

Nói đến đây, Joshua liền ngắt lời tôi, và cậu nói “Ba ạ, một trong những điều mà chúng bạn trong trường nói với con rằng là trong Kinh Thánh, chẳng có đã động gì đến việc xăm mình cả?”

Tôi cười thầm và đáp: “Thế Kinh Thánh có nói điều gì chống lại việc dùng thuốc phiện, xì ke, thuốc lắc, hay ma túy không? Và nếu như Kinh Thánh không có đề cập, phải chăng những chuyện đó là có thể chấp nhận được hay không? Cùng với Thánh Kinh, Thiên Chúa cho chúng ta ý thức để nhận biết được đâu là điều tốt và đâu là điều xấu; luật lệ về luân lý hay vốn còn được gọi là luật tự nhiên thì được viết lên trong chính trái tim của chúng ta. Những ai không hề biết đến Thánh Kinh vẫn phải chịu trách nhiệm và bị ràng buộc là nên làm điều phải. Thiên Chúa không có dụng ý dùng Thánh Kinh như là kim chỉ nam duy nhất về cách hành xử của chúng ta. Nhân thể con cũng nên nói cho các bạn bè của con nên đọc qua Sách Cựu Ước Lêvi đoạn 19 câu 28 khi Thiên Chúa nói rằng: Chớ vì kẻ chết mà cắt thịt mình, chớ xăm vẽ trên mình.”

(Is there anything in Scriptures against taking drugs/marijuana/ectasy/morphines, etc…? Does this mean it is okay? Along with the Scriptures, God gave us a sense of right and wrong; moral law called natural law is written in our hearts. People without access to the Scriptures are still responsible for doing what is right. God did not mean for the Scriptures to be the sole manual for our behavior. But incidentally you may direct your friends to Leviticus 19:28, where God says: ‘Do not cut your bodies for the dead or put tattoo marks on yourselves.’)

Nói đến đây thì Joshua hoàn toàn im lặng. Tôi không còn nghe được tiếng thở từng hồi của cậu qua điện thoại nữa. Dường như, cậu không còn muốn lắng nghe lời giải thích của tôi nữa thì phải!?

Tôi quyết định không bỏ lở cơ hội: “Joshua ạ, giờ đây con đã là người trưởng thành rồi. Con vừa học và vừa làm, nếu như ba không lầm, qua thân mẫu của con, ba biết con đang dồn tiền để mua chiếc xe đầu tiên trong cuộc đời của con. Vậy hãy suy nghĩ về tất cả những gì mà chúng ta đã trao đổi hôm nay và ba khuyên con là hãy tự đưa ra quyết định cho chính mình nhé. Liệu con phải hành xử giống như tất cả những người khác hay con nên làm những gì mà con cho là đúng đắn, và đó mới chính là điều quan trọng đó con. Đức Tổng Giám Mục Fulton Sheen đã từng nói thế này: ‘Thân xác kẻ chết thì trôi theo dòng, còn thân xác của kẻ sống thì lúc nào cũng trôi ngược dòng nước xiết.’”

(But Joshua, you are practically an adult. You have a job and school work, if I am not mistaken from your parents, you are saving up for your first car. Just think about what we have talked about here today and, then, I encourage you to make your own decision. Will you go along with everyone else or will you do what you believe to be right? And that, my dear boy, is the real question. Archbishop Fulton Sheen once said: ‘Dead bodies float down stream, live ones swim against the current.’)

Đêm đó, tôi lặng lẽ cầu nguyện cho Joshua: “Lạy Chúa, hãy ban cho Joshua sức mạnh, vì chỉ có mỗi mình Chúa mới biết được những ý tưởng ngông cuồng và sức ép mà những người trẻ Kitô Giáo ngày nay phải chống chọi lại!”

(Give Joshua strength, my Good Lord, for You alone know what sort of crazy opinions and peer pressure these young Christian people have to fight against these days!)